Bible

Connect

With Your Congregation Like Never Before

Try RisenMedia.io Today!

Click Here

Acts 26

:
Vietnamese - BD2011
1 Vua Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô, “Ngươi được phép biện hộ cho mình.” Phao-lô đưa tay ra dấu tự biện hộ cho ông như sau:
2 “Tâu Vua Ạc-ríp-pa: Tôi lấy làm vinh dự được biện hộ cho mình hôm nay trước mặt vua về những điều người Do-thái đã tố cáo tôi,
3 bởi vua đã quá quen thuộc với những tập tục những vấn đề tranh chấp của người Do-thái. vậy, kính xin vua nhẫn nại lắng nghe tôi trình bày:
4 Tất cả người Do-thái đều biết nếp sống của tôi từ thuở nhỏ cho đến bây giờ ra sao; tôi đã lớn lên giữa dân tôi giữa Giê-ru-sa-lem từ ban đầu cho đến nay như thế nào.
5 Họ đã biết điều đó từ lâu. Nếu họ muốn chứng cớ, họ thể xác nhận rằng tôi sống cuộc đời của một người Pha-ri-si, tức theo một môn phái nghiêm khắc nhất trong tôn giáo của chúng tôi.
6 Bây giờ tôi đứng đây để bị xét xử hy vọng về lời hứa Đức Chúa Trời đã ban cho tổ phụ chúng tôi,
7 một lời hứa mười hai chi tộc chúng tôi ngày đêm hết lòng thờ phượng hy vọng được hưởng. Tâu vua, chính hy vọng đó tôi bị người Do-thái tố cáo.
8 Tại sao quý vị không thể tin rằng Đức Chúa Trời quyền làm cho người chết sống lại?
9 Thật vậy, chính tôi đã tin rằng tôi phải làm mọi cách để chống lại danh Đức Chúa Jesus Na-xa-rét.
10 đó những điều tôi đã làm tại Giê-ru-sa-lem. Với quyền hành do các trưởng tế ban cho, không những tôi đã bắt nhiều thánh đồ nhốt vào tù, còn bỏ phiếu tán thành việc xử tử họ nữa.
11 Tôi thường đi khắp các hội đường để trừng phạt họ, cưỡng bách họ nói những lời phạm thượng. Tôi còn tức giận họ đến độ đến tận các thành ngoại quốc để bắt bớ họ.
12 lẽ đó nên tôi đi đến Thành Đa-mách với sự ủy quyền ủy nhiệm của các trưởng tế.
13 Nhưng tâu vua, dọc đường, vào giữa trưa, tôi thấy một luồng ánh sáng, chói lọi hơn cả mặt trời, từ trời chiếu xuống chói lòa quanh tôi các bạn đồng hành với tôi.
14 Sau khi tất cả chúng tôi đã xuống đất, tôi nghe tiếng nói với tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ rằng, ‘Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt bớ Ta? Ngươi đá vào mũi nhọn thì đau đớn cho ngươi thay.’
15 Tôi hỏi, ‘Lạy Chúa, Ngài ai?’ Chúa đáp, ‘Ta Jesus ngươi đang bắt bớ.
16 Hãy trỗi dậy đứng lên. Ta hiện ra với ngươi mục đích này: để lập ngươi làm một đầy tớ một nhân chứng cho Ta không những về những điều ngươi đã thấy, còn về những điều Ta sẽ hiện ra tỏ cho ngươi biết.
17 Ta sẽ giải cứu ngươi khỏi đồng bào ngươi khỏi các dân ngoại những người Ta sẽ sai ngươi đến
18 để ngươi mở mắt họ, hầu họ xây bỏ tối tăm quay qua ánh sáng, lìa bỏ quyền lực của Sa-tan để trở về với Đức Chúa Trời, để họ thể nhận sự tha tội hưởng gia tài với những người được thánh hóa nhờ tin Ta.’
19 Tâu Vua Ạc-ríp-pa, kể từ đó tôi không dám bất tuân khải tượng từ trời,
20 nhưng tôi đã rao giảng trước hết cho những người Đa-mách, rồi Giê-ru-sa-lem, khắp nơi trong miền Giu-đê, cho các dân ngoại rằng, họ phải ăn năn, quay về với Đức Chúa Trời, hành động xứng hợp với sự ăn năn ấy.
21 do đó người Do-thái đã bắt tôi trong đền thờ định giết tôi.
22 Nhưng nhờ Đức Chúa Trời phù hộ, nên ngày nay tôi còn được đứng đây, làm chứng cho những người thấp kém lẫn những bậc chức quyền, không nói khác hơn những điều Các Tiên Tri Môi-se đã nói phải xảy ra,
23 đó Đấng Christ phải chịu đau khổ người đầu tiên sống lại từ cõi chết, để Ngài công bố ánh sáng cho dân tộc chúng ta cho các dân ngoại.”
24 Đang khi Phao-lô tự biện hộ cho ông như thế, Phê-tu nói lớn, “Hỡi Phao-lô, ngươi đã loạn trí rồi. Ngươi học nhiều quá nên đã loạn trí rồi.”
25 Nhưng Phao-lô đáp, “Tâu Quan Phê-tu, tôi không loạn trí đâu, nhưng tôi đang nói những lời chân thật hữu lý.
26 tôi tin rằng đức vua biết những điều này, nên tôi mới dạn tâu với vua. Bởi tôi tin chắc rằng không điều nào trong các điều này vua không biết, việc này không phải đã xảy ra một xỉnh nào.
27 Tâu Vua Ạc-ríp-pa, vua tin lời Các Tiên Tri phải không? Tôi biết vua tin.”
28 Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô, “Chút xíu nữa ngươi đã thuyết phục được ta trở thành một người của Đấng Christ.”
29 Phao-lô đáp, “Tôi cầu xin Đức Chúa Trời rằng chẳng sớm thì muộn, không phải chỉ một mình vua tất cả những người nghe tôi hôm nay sẽ trở thành như tôi, ngoại trừ các xiềng xích này thôi.”
30 Đoạn vua, quan tổng trấn, Bẹc-nít, tất cả những người ngồi chung với họ đứng dậy.
31 Khi họ bước ra, họ nói với nhau, “Người này không làm đáng tội chết hay cả.”
32 Ạc-ríp-pa nói với Phê-tu, “Người này thể được trả tự do nếu ông ấy không kháng cáo lên hoàng đế.”