Bible

Transform

Your Worship Experience with Great Ease

Try RisenMedia.io Today!

Click Here

Leviticus 13

:
Vietnamese - VIE2010
1 Đức Giê-hô-va lại phán với Môi-se A-rôn:
2 “Khi một người thấy trên da mình sưng lên hoặc nổi mụt nhọt hoặc đốm trắng thể biến thành bệnh phong hủi thì người ấy phải được đưa đến gặp thầy tế lễ A-rôn hoặc một trong các thầy tế lễ con cháu A-rôn.
3 Thầy tế lễ sẽ khám vết thương trên da thịt người ấy. Nếu lông chỗ vết thương đó đã chuyển sang màu trắng nếu vết ấy lõm xuống sâu hơn mặt da, thì đó bệnh phong hủi. Sau khi khám, thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy ô uế.
4 Nhưng nếu đốm trắng trên da thịt người ấy không lõm sâu hơn da, nếu lông không chuyển sang màu trắng thì thầy tế lễ phải cách ly người ấy trong bảy ngày.
5 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám lại người ấy. Nếu thấy vết thương đó không ăn lan ra trên da thì thầy tế lễ phải cách ly người ấy thêm bảy ngày nữa.
6 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám lại người ấy. Nếu vết thương đó vẻ mờ đi, không lan ra trên da, thì thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy thanh sạch; đó chỉ một mụt nhọt thông thường. Người ấy phải giặt quần áo được thanh sạch.
7 Nhưng nếu sau khi đã trình diện thầy tế lễ để được tuyên bố thanh sạch mụt nhọt vẫn lan ra trên da thì người ấy phải đến gặp thầy tế lễ một lần nữa.
8 Thầy tế lễ sẽ khám lại, nếu mụt nhọt đó đã lan ra trên da thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy ô uế, đó bệnh phong hủi.
9 Khi một người bị nhiễm bệnh phong hủi thì phải đưa người đó đến gặp thầy tế lễ.
10 Thầy tế lễ sẽ khám, nếu trên da nổi nhọt trắng làm cho lông chuyển sang màu trắng, nếu trong nhọt lớp thịt đỏ lồi ra
11 thì đó bệnh phong hủi kinh niên trên da thịt người ấy. Thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy ô uế không cần cách ly để khám lại nữa, đã bị ô uế rồi.
12 Còn nếu thấy triệu chứng ngoài da nguy hiểm đã phát lan khắp thể người bệnh từ đầu đến chân, chỗ nào thầy tế lễ nhìn thấy được
13 thì thầy tế lễ phải khám kỹ; nếu bệnh ấy đã lan phủ khắp thể thì thầy tế lễ sẽ tuyên bố người bệnh thanh sạch, cả thể đã chuyển thành màu trắng nên người ấy được thanh sạch.
14 Nhưng khi thấy chỗ thịt đỏ xuất hiện thì người ấy phải bị ô uế;
15 thầy tế lễ phải khám kỹ tuyên bố người ấy ô uế, đó bệnh phong hủi.
16 Nhưng nếu chỗ thịt đỏ chuyển sang màu trắng thì người ấy phải đến với thầy tế lễ.
17 Thầy tế lễ khám, nếu vết thương đã chuyển sang màu trắng thì phải tuyên bố người bệnh thanh sạch, người ấy đã được thanh sạch rồi.
18 Nếu một người một mụt nhọt trên da đã lành,
19 nhưng tại chỗ mụt đó lại nổi một cái nhọt trắng hay một đốm đỏ tái thì phải đến cho thầy tế lễ khám.
20 Nếu thấy cái đốm đó lõm sâu hơn mặt da lông chuyển sang màu trắng thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy ô uế; đó một vết do bệnh phong hủi đã phát ra từ mụt nhọt.
21 Nhưng nếu thầy tế lễ khám không thấy lông trắng, chỗ đốm không lõm sâu hơn mặt da màu nhạt đi, thì thầy tế lễ phải cho cách ly người ấy trong bảy ngày.
22 Nếu thấy đốm ấy ăn lan trên da thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy ô uế, đó bệnh phong hủi.
23 Nhưng nếu đốm ấy vẫn nguyên một chỗ, không ăn lan ra, thì đó vết sẹo của mụt nhọt; thầy tế lễ sẽ tuyên bố người đó thanh sạch.
24 Khi một người vết bỏng trên da vết bỏng đó trở thành một đốm đỏ tái hay trắng,
25 thì thầy tế lễ sẽ khám. Nếu lông trong đốm đã chuyển thành màu trắng lõm sâu hơn mặt da thì đó bệnh phong hủi phát ra từ vết bỏng. Thầy tế lễ phải tuyên bố người nầy ô uế, đó bệnh phong hủi.
26 Nhưng nếu thầy tế lễ khám vết bỏng không thấy lông trắng, không lõm sâu hơn mặt da đã mờ đi thì thầy tế lễ cho cách ly người ấy trong bảy ngày.
27 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ khám lại người ấy, nếu đốm ấy lan ra trên da thì phải tuyên bố người ấy ô uế, đó bệnh phong hủi.
28 Nhưng nếu đốm đó vẫn nguyên một chỗ, không lan ra trên da đã mờ đi, thì đó vết thương do bỏng lửa. Thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy tinh sạch, đó sẹo của vết bỏng.
29 Khi một người đàn ông hay đàn vết thương trên đầu hoặc nơi cằm,
30 thì thầy tế lễ sẽ khám vết thương đó. Nếu lõm sâu hơn mặt da, lông mọc trong đó thưa màu hơi vàng thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy ô uế, đó chứng ghẻ chốc, tức bệnh phong hủi đầu hay cằm.
31 Nhưng nếu thầy tế lễ khám chỗ ghẻ chốc đó thấy không lõm sâu hơn mặt da không lông đen mọc trong đó, thì thầy tế lễ phải cho cách ly người ấy trong bảy ngày.
32 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám, nếu chỗ ghẻ chốc đó không lan ra, không lông hơi vàng không lõm sâu hơn mặt da,
33 thì người ấy phải cạo đầu râu nhưng không cạo chỗ vết ghẻ chốc, rồi thầy tế lễ sẽ lại cách ly người ấy thêm bảy ngày nữa.
34 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ khám lại, nếu chỗ ghẻ chốc không lan ra trên da, không lõm sâu hơn mặt da thì thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy thanh sạch. Người ấy sẽ giặt quần áo sẽ được thanh sạch.
35 Nhưng nếu chỗ ghẻ chốc đó lại lan ra trên da sau khi được tuyên bố thanh sạch
36 thì thầy tế lễ phải khám lại. Nếu chỗ ghẻ chốc đó đã lan ra trên da thì thầy tế lễ không cần tìm xem lông hơi vàng hay không; người ấy đã bị ô uế rồi.
37 Nhưng nếu chính mắt thầy tế lễ thấy chỗ ghẻ chốc đó vẫn như trước lông đen đã mọc đó, thì chỗ ghẻ chốc đó đã lành người đó đã được thanh sạch. Thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy thanh sạch.
38 Khi trên da thịt của một người đàn ông hay một người đàn nổi lên những đốm trắng
39 thì thầy tế lễ sẽ khám. Nếu những đốm trên da thịt người nào màu trắng đục thì đó chỉ mụn phát ra trên da, người ấy vẫn thanh sạch.
40 Khi một người bị rụng tóc, hói đầu thì người ấy vẫn thanh sạch.
41 Người rụng tóc phía trước đầu một người hói trán, người ấy vẫn thanh sạch.
42 Nhưng nếu chỗ hói đầu hay hói trán một vết trắng hồng thì đó bệnh phong hủi phát ra từ chỗ hói đầu hay hói trán.
43 Thầy tế lễ phải khám người ấy, nếu thấy vết sưng chỗ hói đầu hay hói trán màu trắng hồng, giống như bệnh phong hủi trên da thịt,
44 thì người ấy bị bệnh ngoài da nguy hiểm; thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy ô uế vết thương trên đầu.
45 Người mắc bệnh phong hủi phải mặc quần áo rách, xõa tóc, che râu lại kêu lên: ‘Ô uế! Ô uế!’
46 Ngày nào người ấy còn mắc bệnh thì còn bị ô uế phải sống một mình bên ngoài doanh trại.”
47 “Khi quần áo bị lên mốc như vết phong hủi, trên quần áo bằng len hay quần áo bằng vải gai,
48 trên hàng dệt, hàng đan bằng vải gai hay len, trên da hay trên bất cứ vật làm bằng da,
49 nếu thấy vết đó màu hơi xanh hay hơi đỏ xuất hiện trên quần áo hoặc trên da, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên bất cứ vật bằng da, thì phải coi như vết mốc phải đem đến trình cho thầy tế lễ.
50 Thầy tế lễ sẽ khám để riêng vật đó ra trong bảy ngày.
51 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám lại, nếu vết ấy lan ra trên quần áo, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên đồ vật bằng da, thì đó vết mốc lây lan; vật đó bị ô uế.
52 Thầy tế lễ phải đốt quần áo, hàng dệt, hàng đan bằng len hoặc bằng gai, hoặc bất cứ vật bằng da đã bị mốc meo, đó vết mốc dễ lây lan cần phải đốt trong lửa.
53 Trái lại, nếu thầy tế lễ khám không thấy vết mốc đó lan ra trên quần áo, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên các vật dụng bằng da,
54 thì ông sẽ bảo họ đem giặt món đồ vết mốc đó, rồi để riêng ra thêm bảy ngày nữa.
55 Khi giặt rồi, thầy tế lễ sẽ khám lại, nếu vết đó không đổi màu thì mốc không lan ra, món đó vẫn bị ô uế; các con phải đốt trong lửa vết mốc ăn vào mặt phải hay mặt trái.
56 Nhưng nếu sau khi giặt, vết mốc ấy mờ đi thì thầy tế lễ phải lột bỏ vết mốc ấy khỏi quần áo, đồ da hay hàng dệt, hàng đan.
57 Nếu vết mốc lại xuất hiện trên quần áo, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên các đồ vật bằng da, thì đó một vết mốc lây lan, cần phải đốt đi.
58 Nhưng quần áo, hàng dệt, hàng đan hoặc món nào bằng da các con đã giặt vết mốc đã biến mất thì phải đem giặt lần thứ hai món đồ ấy sẽ được thanh sạch.”
59 Đó luật về vết mốc meo trên quần áo bằng len hoặc bằng vải gai, trên hàng dệt, hàng đan, hoặc trên vật bằng da, để căn cứ vào đó tuyên bố vật ấy thanh sạch hay ô uế.