Bible

Say Goodbye

To Clunky Software & Sunday Tech Stress!

Try RisenMedia.io Today!

Click Here

Judges 19

:
Vietnamese - BPT
1 Lúc đó dân Ít-ra-en không vua. một người Lê-vi sống một nơi hẻo lánh trong vùng núi Ép-ra-im. Ông lấy một vợ lẽ gốc thành Bết-lê-hem thuộc xứ Giu-đa về sống chung với mình,
2 Nhưng không chung tình với ông. bỏ ông đi về nhà cha mình Bết-lê-hem thuộc xứ Giu-đa đó bốn tháng.
3 Chồng đi năn nỉ về với mình, mang theo đứa đầy tớ hai con lừa. Khi người Lê-vi đến nhà cha thì mời ông vào nhà. Còn cha mừng được gặp ông.
4 Ông cha vợ, tức cha người đàn bà, yêu cầu ông lại. Vậy ông lại ba ngày, ăn uống, ngủ lại đó.
5 Đến ngày thứ họ dậy sớm. Người Lê-vi chuẩn bị lên đường nhưng cha người đàn bảo con rể, “Hãy ăn uống cho thêm sức rồi hãy lên đường.”
6 Vậy người Lê-vi ông cha vợ ngồi lại ăn uống với nhau. Sau đó, người cha bảo người Lê-vi, “Con hãy lại đây thêm một đêm nữa. Thoải mái thong thả đã.”
7 Khi người đó đứng dậy lên đường, người cha nài nỉ cho nên người đó lại thêm một đêm nữa.
8 Đến ngày thứ năm khi người đó sắp sửa lên đường, người cha vợ nài ép người lại. Cha người đàn bảo, “Hãy lấy lại sức đã. Chờ đến chiều nay rồi tính.” Vậy hai người ngồi lại ăn uống.
9 Khi người Lê-vi, vợ lẽ người đầy tớ đứng dậy lên đường thì ông cha vợ, tức cha người đàn bảo, “Trời gần tối, xế bóng rồi. Hãy nghỉ lại thêm đêm nữa để vui thú đã. Sáng mai dậy sớm đi về cũng được.”
10 Nhưng người Lê-vi không muốn nán thêm đêm nữa cho nên ông mang hai con lừa chuẩn bị yên cương cùng vợ lẽ đi về phía thành Giê-bu cũng gọi Giê-ru-sa-lem.
11 Khi gần đến thành Giê-bu thì trời tối rồi nên người đầy tớ thưa với chủ, “Thôi chúng ta hãy vào thành nầy của dân Giê-bu-sít để ngủ đêm.”
12 Nhưng người chủ nói, “Không. Chúng ta sẽ không vào thành ngoại quốc. Họ không phải dân Ít-ra-en. Chúng ta sẽ ráng đi đến thành Ghi-bê-a.”
13 Ông bảo, “Thôi hãy ráng đi đến Ghi-bê-a hay Ra-ma ngủ đêm một trong hai thành đó.”
14 Vậy họ tiếp tục đi. Khi đến gần Ghi-bê-a thuộc chi tộc Bên-gia-min thì mặt trời đã lặn.
15 Họ dừng lại đó nghỉ đêm. Họ đến chỗ công viên trong thành phố ngồi nghỉ nhưng không ai mời vào nhà nghỉ đêm cả.
16 Sau cùng đến chiều tối một ông già đi làm việc từ ngoài đồng về. Nhà ông trước vùng núi Ép-ra-im nhưng bây giờ ông ngụ tại Ghi-bê-a. Dân Ghi-bê-a thuộc chi tộc Bên-gia-min.
17 Khi ông thấy lữ khách nơi công viên liền hỏi, “Các anh đi đâu đây? Các anh đâu đến vậy?”
18 Người Lê-vi đáp, “Chúng tôi đi từ Bết-lê-hem thuộc Giu-đa về nhà tôi trong vùng núi Ép-ra-im. Trước kia tôi Bết-lê-hem thuộc Giu-đa nhưng nay tôi đi đến Lều Thánh của CHÚA. Không ai mời chúng tôi vào nhà cả.
19 Chúng tôi đủ rơm thức ăn cho lừa của chúng tôi cùng bánh mì, rượu cho tôi, gái nầy người đầy tớ. Chúng tôi không thiếu cả.”
20 Ông già nói, “Mời các ông vào nghỉ nhà tôi. Tôi sẽ cung cấp cho các ông đầy đủ mọi sự, đừng ngủ đêm nơi công viên.”
21 Vậy ông già đưa người Lê-vi vào nhà rồi cho lừa ăn. Họ rửa chân ăn uống.
22 Trong khi họ đang ăn thì mấy tên du đãng trong thành phố vây nhà đập cửa. Họ kêu chủ nhà, “Mang anh chàng mới vào nhà ông ra đây. Chúng tôi muốn làm tình với nó.”
23 Ông chủ nhà đi ra bảo họ, “Các bạn ơi, đừng làm chuyện gian ác như thế. Người nầy khách của tôi. Chớ phạm điều nhơ nhuốc nầy!
24 Đây, tôi đứa con gái chưa hề giao hợp với ai vợ lẽ của người nầy. Tôi sẽ mang họ ra cho các bạn rồi các bạn muốn làm mặc ý, nhưng đừng làm điều nhơ nhuốc đối với người nầy.”
25 Nhưng bọn đó không thèm nghe ông già. Nên người Lê-vi bắt vợ lẽ mang ra cho họ. Chúng hiếp dâm hành hạ nàng trọn đêm. Đến sáng chúng thả nàng về nhà.
26 Nàng về đến nhà nơi chồng mình rồi gục nằm trước cửa.
27 Đến sáng khi người Lê-vi thức dậy, mở cửa nhà đi ra ngoài chuẩn bị lên đường thì thấy vợ lẽ nằm sóng sượt nơi cửa, hai tay đặt trên ngạch cửa.
28 Người Lê-vi bảo nàng, “Đứng dậy! Chúng ta hãy đi.” Nhưng nàng chẳng trả lời. thế người Lê-vi đặt nàng lên lưng lừa chở về nhà.
29 Khi về đến nhà, người Lê-vi lấy con dao chặt thây vợ lẽ ra làm mười hai khúc gởi đi khắp xứ Ít-ra-en.
30 Ai thấy chuyện nầy cũng bàn tán, “Từ khi dân Ít-ra-en ra khỏi Ai cập chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế nầy cả. Hãy suy nghĩ đi rồi tìm cách hành động.”