Exodus 5
1 *Sau đó, ông Mô-sê và ông A-ha-ron đến nói với Pha-ra-ô : ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Ít-ra-en, phán thế này : Hãy thả cho dân Ta đi, để chúng mở lễ kính Ta trong sa mạc.
2 Pha-ra-ô đáp : ĐỨC CHÚA là ai, khiến ta phải nghe lời mà thả cho Ít-ra-en đi ? Ta chẳng biết ĐỨC CHÚA, cũng sẽ không thả cho Ít-ra-en đi.
3 Hai ông nói : Thiên Chúa của người Híp-ri đã hiện ra với chúng tôi. Xin cho chúng tôi đi ba ngày đường vào sa mạc để tế lễ ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa chúng tôi ; nếu không, Người sẽ dùng dịch hạch hay gươm giáo mà giết chết chúng tôi.
4 Vua Ai-cập nói với các ông : Mô-sê và A-ha-ron, sao các ngươi lại muốn xúi dân bỏ việc ? Đi lao động đi !
5 Pha-ra-ô nói : Bây giờ dân trong nước thì đông, mà các ngươi lại muốn cho chúng nghỉ lao động !
6 Ngày hôm đó, Pha-ra-ô ra lệnh cho các ông cai và ký lục :
7 Đừng cung cấp rơm cho dân để làm gạch như trước nữa. Chúng phải tự mình đi lượm rơm mà làm.
8 Cứ bắt chúng phải nộp đủ số gạch như chúng vẫn làm trước đây, đừng giảm bớt chi cả. Chúng là quân lười biếng, vì thế mà chúng hô lên : Nào chúng ta đi tế lễ Thiên Chúa chúng ta !
9 Phải giao cho bọn người ấy những công việc thật nặng nhọc để chúng lo làm, mà khỏi chú ý vào những lời dối trá.
10 Các ông cai và ký lục ra ngoài nói với dân : Pha-ra-ô phán thế này : Ta không cung cấp rơm cho các ngươi nữa.
11 Các ngươi thấy rơm ở đâu thì phải tự mình đi kiếm lấy. Nhưng công việc thì không được giảm bớt chút nào.
12 Dân liền đi tản mác khắp nước Ai-cập, để lượm rạ thay rơm.
13 Các ông cai thúc họ : Làm cho xong việc đi ! Mỗi ngày phải đủ số, y như khi có rơm !
14 Người ta đánh đập và hạch sách các ký lục của con cái Ít-ra-en, mà các ông cai của Pha-ra-ô đã đặt lên trông coi dân : Tại sao hôm qua và hôm nay, các anh đã không làm đủ số gạch ấn định như trước kia ?
15 Các ký lục của con cái Ít-ra-en đến kêu với Pha-ra-ô : Tại sao bệ hạ lại xử với các bề tôi như thế ?
16 Rơm thì người ta không cung cấp cho bề tôi nữa, mà lại bảo : Sản xuất gạch đi ! Bệ hạ coi : người ta đánh bề tôi, như thể dân của bệ hạ đây có lỗi.
17 Vua đáp : Các ngươi là quân lười biếng, quân lười biếng ! Vì thế, các ngươi mới nói : chúng ta hãy đi tế lễ ĐỨC CHÚA.
18 Bây giờ đi làm việc đi ! Sẽ không cung cấp rơm cho các ngươi nữa, nhưng gạch thì các ngươi vẫn phải nộp cho đủ số.
19 Các ký lục của con cái Ít-ra-en thấy mình ở trong hoàn cảnh khó xử, khi người ta bảo họ : Không được bớt số gạch phải làm. Ngày nào phải đủ số ngày đó !
20 Ra khỏi đền Pha-ra-ô, họ gặp ngay ông Mô-sê và ông A-ha-ron đang đứng chờ họ.
21 Họ nói với hai ông : Xin ĐỨC CHÚA chứng giám và xét xử cho : các ông đã làm cho chúng tôi trở nên đáng ghét trước mắt Pha-ra-ô và bề tôi của vua ; thật các ông đã trao gươm vào tay họ để giết chúng tôi.
22 Ông Mô-sê hướng về ĐỨC CHÚA và thưa : Lạy Chúa, tại sao Ngài đã làm khổ dân này ? Tại sao Ngài đã sai con đi ?
23 Từ khi con đến với Pha-ra-ô để nhân danh Ngài mà nói, thì vua ấy làm khổ dân này, và Ngài chẳng giải thoát dân Ngài gì cả !